Lâm Giang tức đến phát nghẹn không nói nên lời, phải mất một lúc lâu sau anh mới có thể thốt ra một lời giải thích: "Mấy thứ đó đều là của Lương Cửu Tư, không phải của tôi đâu…"
Nghĩ lại thì, dường như từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thanh minh cho bản thân với người khác, hơn nữa còn thanh minh một cách thành thực đến như thế… Nhưng điều quan trọng là rõ ràng anh đang nói sự thật, vậy tại sao anh lại cảm thấy căng thẳng thế này cơ chứ?
Lâm Giang cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại rồi tiếp tục, "… Mấy ngày trước Lương Cửu Tư đã đem theo cái thứ tạp nham đó đến đây nhưng lại quên đem về."
Mặt Thi Yến bây giờ đã đỏ bừng cả lên và cô chỉ đáp lại một tiếng "Ừm" rồi không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Cô cũng không biết nên nói gì trong tình huống này nữa.
Nhưng đối với Lâm Giang thì tiếng "Ừm" khi nãy của Thi Yến lại nghe giống như cô không hề tin vào lời giải thích của anh.