Lương Mạc vẫn đang vui vẻ nói chuyện với ông nội. Thỉnh thoảng cô cố tình cao giọng lên một chút, thỉnh thoảng lại trầm giọng xuống một chút nghe rất êm tai, dường như chính điều đó khiến những người khác bị thu hút bởi lời cô nói. Nhưng riêng Lâm Giang thì chỉ thấy Lương Mạc thật đúng là biết cách chọc tức người khác.
Ngồi trong phòng thêm một lúc, cuối cùng anh cũng không thể chịu nổi tiếng trò chuyện ồn ào kia.
Vì thế, Lâm Giang đứng dậy định ra ngoài hít thở không khí một chút nhưng trước khi anh kịp đặt bước đầu tiên xuống đất thì đột nhiên hình ảnh thú vị của Thi Yến lọt vào tầm mắt của anh.
Đang lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế là một cô gái trẻ tay cầm một quả táo suýt nữa thì to bằng cả gương mặt cô, thậm chí cô còn đang rất tập trung mà gặm nhấm quả táo ấy.
Như thể trong mắt cô ấy không hề có bất cứ thứ gì khác ngoài quả táo đang ở trước mặt kia.