Hạ Thương Chu: "Ông chủ đã từ bỏ cuộc sống độc thân sao? Cuối cùng thì cây cọ cao lương mười nghìn năm tuổi đã thực sự đơm hoa kết trái. Bức tường thành Lâm Thần Thoại kì vĩ của chúng ta, nổi tiếng với "sự tồn tại bất khả xâm phạm mà ai cũng muốn ngủ cùng", đang có bạn gái sao?"
Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu bắt đầu thảo luận kịch liệt về vấn đề này. Nhưng sau khi thấy Lâm Giang không nói gì, bộ đôi chuyển sang trao đổi những ánh mắt đầy ẩn ý trước khi đồng thanh thốt lên: "Ông chủ, có thể nào cậu không tìm được bạn gái mà lại tìm bạn trai thay thế?"
Lâm Giang mở mắt và liếc nhìn hai người chàng trai một cách kiên quyết. Rồi anh điềm tĩnh trả lời, "Ý tôi là, tôi là một phần của giới quý tộc độc thân. Chỉ có hai cậu là những con chó độc thân."
"Địa ngục,"
"Địa ngục-"
Họ nên biết rằng với cái miệng "tẩm ngẩm tầm ngầm đạp chết con voi" của ông chủ, không có lời nói tốt đẹp nào có thể thốt ra từ miệng anh ta!
Phớt lờ sự bất mãn ỉu xìu của Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai, Lâm Giang tình bơ kéo chăm lên đắp và nhắm mặt ngủ tiếp.
Nhưng vì lý do nào đó cứ lảng vảng, Lâm Giang hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Sau khi nằm xuống với đôi mắt nhắm lại một lúc, anh không cầm lòng mà với tay lấy điện thoại.
Ngón tay anh thon dài vuốt trên màn hình. Anh thấy có vài thông báo từ cả WeChat và tin nhắn điện thoại.
Đầu tiên anh gõ vào biểu tượng Wechat trước khi kiểm tra tin nhắn của mình, nơi anh có thể đọc được tin nhắn mới mà Thi Yến đã gửi cho anh: [Khi nào thì anh định thông báo với gia đình rằng đính hôn của chúng ta sẽ bị hủy?]
Môi khẽ mím lại, Lâm Giang bắt đầu gõ những ngón tay lên màn hình điện thoại.
Nhưng chỉ được một lúc sau, anh đã dừng lại.
Chỉ có tổng cộng ba tin nhắn trên khung tin nhắn.
Hai tin nhắn đến từ cô ấy, và một tin nhắn là câu trả lời của anh.
-[Lâm Giang, tôi là Thi Yến đây. Lý do mà tôi nhắn tin là để nói rằng tôi muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta.]
-[Được thôi]
- [Khi nào thì anh định thông báo với gia đình rằng đính hôn của chúng ta sẽ bị hủy?]
Lâm Giang nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh khoảng nửa phút. Cuối cùng anh quyết định xóa hết tất cả những gì mình đã viết ra. Anh tắt màn hình và ném chiếc điện thoại sang một bên.
Anh chợp mắt lại một lần nữa. Nhưng như thể đang bị trói buộc, hình ảnh cô gái mà Lâm Giang đã gặp tại Trung tâm mua sắm SKP lại xuất hiện trong tâm trí anh một lần nữa...
Nếu anh nhớ chính xác, quay ngược thời gian về cái lúc mà lần đầu tiên ông anh đề cập đến chuyện đính hôn của anh, anh đã phản đối kịch liệt. Trái lại, cô ấy dường như không có nhiều phản ứng với điều đó tại thời điểm ấy.
Vậy mà sáu năm đã trôi qua. Trong từng ấy thời gian, cô chưa bao giờ bày tỏ sự phản đối nào đối với lễ đính hôn dù là nhỏ nhất. Thế thì tại sao bây giờ cô ấy lại đề nghị hủy hôn với anh cơ chứ?