Cả ông chủ và Lai Lai bé nhỏ đều khoe khang họ có ai đó yêu thương như thế nào sao?
Hạ Thương Chu khoanh tay và trầm tư vài giây rồi ngang ngược nói, "Tôi có ai đó đi cùng tôi đến cuối cuộc đời. Cô ấy biết tôi, hiểu tôi, và sẽ không bao giờ phản bội tôi---Nàng thơ!"
Lục Bôn Lai: "Hừ. Ai mà không có cơ chứ?"
Khi Lục Bôn Lai nói thế, thì anh ấy nhìn sang Lâm Giang bằng ánh mắt trông mong, hi vọng cột anh chung thuyền với mình, "Ông chủ à, cậu không nghĩ như thế hay sao?"
Nhưng, sự hi vọng của anh bị nghiền nát bằng ánh mắt tràn đầy khinh thường kia. Với giọng nói chậm rãi nhưng thong thả của mình, Lâm Giang trả lời, "Đừng có mà gộp chung tôi với cậu nhé, tôi không phải một kẻ tán tỉnh này nọ. Tôi chỉ có Yến Yến mà thôi."
Hả…Chuyện này thì có gì liên quan đến việc là một kẻ tán tỉnh này nọ cơ chứ.
Lục Bôn Lai im lặng đầu hàng. Anh ấy không chỉ thất bại trong việc xác định đồng minh, mà thậm chí ánh ấy còn bị khinh bỉ nữa cơ chứ.