"Được rồi, Yến Yến thân mến. Chúng ta nên đi đâu ăn đây?"
Ngay khi bàn về chuyện thức ăn thì ngay lập tức đôi mắt của Thi Yến sáng lên. "Chị vẫn chưa quyết định đi đâu cả. Chị cảm thấy muốn ăn bánh bao, que chiên bột và bánh nhân nho ông Vương…"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Được thôi, nếu vậy thì tại sao chúng ta không đi mua một vài que chiên bột và mang chúng đến tiệm bánh bao nhỉ? Sau đó, chúng ta có thể mua bánh nhân nho ông Vương luôn trên đường qua về nhà và ăn nó cho bữa trưa."
Thi Yến cực kỳ hài lòng với sự sắp xếp này. Đôi mắt của cô cong híp hình lưỡi liềm và đáp lại, "Nghe tuyệt cú mèo luôn!"
Đứng bên cạnh thì Lâm Giang nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ của Thi Yến thì khẽ ho đôi ba lần.
Thi Yến không thể nào cười nhỏ đi một chút được à? Còn nữa, hắn nên dừng cái trò láu cá dơ bẩn này ở đây được rồi đấy. Làm sao mà hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện thức ăn trước mặt của Thi Yến cơ chứ?