Như thể không nghe thấy những lời của Lương Cửu Tư, Lâm Giang tiếp tục nhìn quý cô trẻ trung kia không chớp mắt và anh cứ nhìn chằm chằm và chằm chằm, hai từ thoát khỏi miệng anh, "Thôi xong rồi..."
"Cái gì cơ?" Lương Cửu Tư hoàn toàn bối rối với những gì Lâm Giang nói. "Xong cái gì cơ?"
Nhưng Lâm Giang quá tải với suy nghĩ của chính mình đến mức không chú ý đến Lương Cửu Tư.
Anh thu lại ánh mắt của mình nhìn quý cô trẻ tuổi kia và rút điện thoại ra. Nhấn vào kho ảnh của mình và anh lướt xuống để tìm bước ảnh anh chụp Thi Yến cắn một trái táo đỏ trước đây...
Chỉ với một ánh nhìn mà anh cảm thấy trái tim mình—Cái trái tim mà vẫn bất động trước quý cô trẻ trung trước đó—đã bắt đầu nảy lên thình thịch như hồi sinh một lần nữa.
Anh nhìn chằm chằm quý cô trẻ tuổi kia rất lâu chỉ để tìm cảm giác đó của trước đây mà hoàn toàn vô dụng. Nhưng bây giờ, cái cảm giác này đến với anh chỉ cần một bức hình...