Lâm Giang nhìn Thi Yến một lúc lâu hơn trước khi bất đắc dĩ đảo mắt qua chỗ khác.
Thi Yến em nên vui sướng với điều này ... Bây giờ cuối cùng em cũng có thể thêm kiến thức vào bài mà không cần lo sợ rồi...
Nhưng rốt cuộc, bên trong Lâm Giang vẫn cảm thấy có chút rối bời, do đó anh thỉnh thoảng vẫn sẽ vụng trộm liếc nhìn một cái về phía của Thi Yến.
Hửm? Từ khi nào Thi Yến lại trở nên vô dụng như vậy? Thậm chí cho dù mình không nhìn cô ấy nữa, cô ấy vẫn lo sợ tới mức không dám gian lận?
Một cái nhíu mày khẽ cau mày lại trên trán Lâm Giang. Sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy chàng trai trẻ dùng cánh tay đỡ lấy hàm dưới ngồi trước bục giảng, người gần như đang trôi dạt vào giấc ngủ-Lục Bôn Lai.
Có lẽ vì lo ngại anh chàng này nên Thi Yến không dám.
Lâm Giang nhìn xuống trầm ngâm một lúc.
Vì mình đã quyết định bỏ qua cho Thi Yến lần này, mình nên bỏ qua đến cùng…