Thi Yến muốn gửi lời cảm ơn đến Lâm Giang, nhưng những ngón tay của cô đang run lên bần bật, không thể nào gõ tin nhắn được. Thi Yến cố gắng hít thở sâu, hết lần này đến lần khác. Phải cố gắng lắm cô mới có thể trấn tĩnh trái tim mình và di chuyển những ngón tay để gõ: [Cảm ơn anh rất nhiều, Lâm Giang.]
Câu trả lời của Lâm Giang có tiến bộ hơn những lần trước đó, lần này nó bao gồm thêm một vài từ nữa: [Cô không cần phải cảm ơn tôi, đây hoàn toàn là việc tôi nên làm.]
Có đúng không khi anh ta làm điều này?
Mình nên làm thế nào cho phải khi anh ấy an ủi mình trong lúc mình đang cảm thấy thất vọng bây giờ?
Thi Yến nhíu mày, cô chưa kịp hỏi anh về điều đó thì một tin nhắn khác từ anh lại đến: [Chúng ta là bạn bè mà.]
Điều này có nghĩa là...Lâm Giang nghĩ mình chỉ đơn thuần là một người bạn của anh ấy thôi sao ư?