Thi Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khá lâu, chỉ khi cô dần dần tin chắc suy luận của cô là đúng, cô mới nhấc ngón tay lên và bắt đầu gõ: [Có phải chị Lâm Tâm Ý đã kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra với...]
Theo thói quen, Thi Yến theo bản năng muốn gõ từ "Mạc Mạc", nhưng cô ngay lập tức nhận ra rằng bữa nay không còn là 'Mạc Mạc' mà là 'Lương Mạc'.
[...Lương Mạc và tôi ư?]
...
Chỉ khi Thi Yến vào khu ký túc xá nữ an toàn, Lâm Giang mới rời đi. Anh quay lại chỗ bóng đèn-nơi hai người đã đứng lúc sớm- dùng tấm khăn giấy mỏng manh, từ từ nhặt những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ rồi ném chúng vào thùng rác gần đó.
Màn đêm khuya khoắt lặng lẽ bao trùm cả trường. Giờ này, một cái liếc nhìn cũng không được hồi đáp.
Tuy nhiên, Lâm Giang đã không vội vã trở về phòng ký túc xá của mình ngay lúc đó. Thay vào đó, anh rút điện thoại ra, tìm kiếm số của Lương Cửu Tư và gọi cho anh ta.