Lương Mạc đứng ở cửa phòng ngủ một lúc rồi cô ngập ngừng tiến gần về phía bà Giang Vọng Quí.
Cắn chặt môi dưới như điệu bộ của một đứa trẻ vừa làm sai điều gì, cô rụt rè lên tiếng, "Dì Lâm, cháu xin lỗi. Cháu vừa mới mắc phải một sai lầm..."
Nhưng chưa để Lương Mạc kịp nói xong câu, Lâm Tâm Ý đã chen ngang vào ngắt lời cô. Từng lời, từng câu Lâm Tâm Ý nói ra đều thật sắc sảo và thẳng thắn, "Người mà cô nên xin lỗi không phải là mẹ tôi mà chính là Yến Yến."
Nghe những lời của Lâm Tâm Ý, thì Giang Vọng Quí chỉ khẽ mỉm cười.