Chereads / Thanh xuân ngây thơ tươi đẹp cùng em / Chapter 23 - Những kẻ loạn trí (1)

Chapter 23 - Những kẻ loạn trí (1)

Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm ... Mặc dù lúc đó cô mới mười ba tuổi, cô vẫn có thể hiểu được cảm xúc trong ánh mắt của anh.

Anh không thích cô, và thật sự ghét cô.

Đó là lúc cô nhận ra rằng có một khoảng cách rất xa giữa anh và cô.

Thời gian trôi qua và cô cũng lớn lên, trưởng thành hơn cuối cùng cô cũng nhận ra rằng khoảng cách không phải là vật cản duy nhất đứng giữa họ.

Ngay từ đầu, anh và cô đã đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Anh xuất thân từ một gia đình giàu có quý tộc, từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ sang trọng, sống ở thế giới thượng lưu. Còn cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó, gia đình luôn phải sống vô cùng khiêm tốn, thiếu điều chạy ăn từng bữa. Nếu không phải vì những lời hứa mà ông nội của họ đã định từ trước, thế giới của họ có lẽ sẽ không bao giờ giao nhau.

Mặc dù điều kiện gia đình cô không quá nghèo đến nỗi để cô đói và không được đến trường, nhưng nó cũng không quá đủ đầy để chu cấp cho cô có một điều kiện sống tốt như anh đã từng. Vì vậy, cô ngày càng gầy hơn một chút so với người bình thường, nhưng trưởng thành cũng giúp cô trở thành một thiếu nữ và đặc biệt không hề xấu xí.

Không giống như anh ta, cô ấy không thể mặc một bộ quần áo đẹp và đắt tiền khác nhau mỗi ngày, và hầu hết những gì cô ấy sở hữu từ ăn mặc đến sách vở đều được xin lại từ một người chị họ lớn hơn vài tuổi. Chúng hơi cũ, và chưa bao giờ lấp lánh, nhưng chúng vẫn mặc tốt và không thể bị coi là bẩn ...

Đối với vẻ ngoài tồi tàn ...

Phải nói rằng lời nói của anh đã thực sự cắt sâu vào tâm trí cô, có điều gì khá tổn thương với phẩm giá của cô gái trẻ.

Cứ như vậy, mặc dù cuối cùng anh ta đã đồng ý cho sự tồn tại của đứa trẻ hứa hôn dưới sự ép buộc của ông nội, nhưng cô chưa bao giờ tiếp cận anh ta với tư cách là vợ sắp cưới của anh. Ở trường, cô không bao giờ nói về mối quan hệ của họ với người ngoài. Ngay cả số tiền mà ông Lâm vẫn đều đặn gửi đến trong phong bao màu đỏ cho cô suốt những năm qua, cô ấy cũng không hề chạm vào nó.

Nhớ lại những sự kiện trong quá khứ, Thi Yến đau lòng mím môi lại.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không sẵn sàng đứng yên và cho phép anh nhục mạ cô như thế nào tùy anh muốn như lúc này được. Tuy nhiên, cô cũng không muốn cãi nhau với anh ta. Vì thế, cô chọn cách quay lưng lại và im lặng rời đi.

Thật không may, hành động của cô chỉ khiến cơn giận dữ trong trái tim Lâm Giang bùng cháy thêm dữ dội và mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô ấy là nguyên nhân của sự hỗn độn này, tuy nhiên, cô lại dám rời đi như thể không có việc gì liên can đến cô ấy ư?

Với những suy nghĩ này trong đầu, bàn tay của Lâm Giang ngay lập tức đưa ra để bắt lấy cổ tay của Thi Yến.

Cô quay đi rất nhanh, nên thay vì kịp giữ tay cô lại thì anh đã cầm chiếc túi giật lại.

Chuyển động của anh ta cực kỳ mạnh mẽ, và với tiếng 'xoẹt' lớn, chiếc túi bị xé toạc ra, bốn lát bánh được gói bên trong văng xuống mặt đất lầy lội.

Thi Yến sững người, cô đứng bất động nhìn những lát bánh rơi lăn lốc trên mặt đất lầy lội.

Những chiếc bánh này đã không còn ăn được ...

Thi Yến vô thức siết chặt nắm đấm của mình với cơn thịnh nộ đang bắt đầu bùng lên.

Cô nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh trên mặt đất trong một thời gian rất lâu trước khi cô ngẩng đầu lên trừng mắt giận dữ với Lâm Giang, "Tôi cũng sẽ nói với anh một lần cuối cùng, tôi đã không gặp ông Lâm, tôi cũng không hề phàn nàn bất cứ điều gì về anh với ông, và tôi không có ý định làm điều gì gọi là bất chấp để có được tình cảm dở hơi của anh!

"Ngoài ra, anh cũng không nên quá tự cao và nghĩ rằng mọi người ai nấy cũng đều thích anh. Bởi vì ít nhất thì tôi cũng không thích anh, và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với anh!

"Vì vậy, đừng quá đáng quá thế, nếu không thì…."

Thi Yến luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và cô hiếm khi tranh cãi với người khác. Cô ấy đã phải cân não trong một thời gian rất dài trước khi cô ấy có thể nghĩ ra thứ gì đó mà cô ấy cảm thấy vô cùng xấu xa, "... nếu không thì anh có thể chết đói!

"Cuối cùng, anh có thấy những tin nhắn tôi gửi cho anh trong hai ngày qua không? Anh có cần tôi lặp lại không?"

Thi Yến thực sự bắt đầu đọc lại tin nhắn từng chữ, tôi đã hỏi anh, "Khi nào anh định nói với gia đình về việc hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta?

"Và anh có thể cho tôi một thời gian chính xác ở đây không? Đừng nghĩ rằng tôi không biết rằng anh cũng đã có bạn gái!

"Có thực sự là tử tế để thực hiện một kết nối vô nghĩa như vậy với tôi khi anh đã có bạn gái riêng anh? Anh không nghĩ rằng chính việc làm này của anh đã để cô ấy thất vọng?"

---

Lưu ý của tác giả: Chương này còn được gọi là "Anh có thể bắt nạt tôi, nhưng anh không có quyền phá hỏng những chiếc bánh của tôi!"