Khi anh vỗ nhẹ vào vết bẩn trên quần, Hạ Thương Chu cất tiếng hỏi: "Ông chủ, bữa tối hôm nay làm gì?"
Lục Bôn Lai chen lời: "Tớ muốn ăn mì gạo…."
Lâm Giang bình thản đứng dậy và chỉnh lại quần áo. Sau đó, anh ngắt lời Lục Bôn Lai bằng giọng nói trầm tĩnh, "Tôi đã giải quyết xong vụ bữa tối rồi. Về phòng kí túc xá thôi."
Hạ Thương Chu cảm thán: "Đúng như mong đợi từ một người cha của gia đình, cậu thật sự yêu chúng tôi nhất!"
Lục Bôn Lai cũng hùa thêm: "Pa pa, saranghaeyo…"
Đáp lại hai cái đuôi đang xun xoe nịnh bợ, khóe miệng Lâm Giang có chút co rút. Không nói lời nào, anh thọc tay vào túi rồi quay hướng về kí túc xá.
Chạy nhanh nhất trong ba người là Hạ Thương Chu, cậu đến trước cửa phòng và rút chìa khóa ra, miệng còn hát vui vẻ, "Bữa tối, bữa tối, tớ yêu cậu. Một ngày không có cậu, tớ sẽ chết đói trong tuyệt vọng…"
Cửa bật mở, Hạ Thương Chu bước ngay một bước vào phòng, đột nhiên, cậu đứng sững như bị điểm huyệt.