Bữa tối với những đĩa thức ăn được mang lên ngay lập tức nhưng Lâm Giang không hề đụng vào nó. Thay vào đó, anh khuấy những hạt gạo nếp cho bớt nóng.
Đứng một bên, người hầu nhìn Lâm Giang với ánh mắt ngày càng phức tạp.
Nếu cậu chủ nhỏ không định ăn vậy tại sao cậu ấy lại kêu mang những món đó lên nhiều như vậy chứ? Cậu ấy dự định lãng phí đồ ăn sao?
Nhưng trong ít phút ngắn ngủi những suy nghĩ này xoẹt ngang qua tâm trí họ thì Lâm Giang đã cúi nhìn vào bát cơm gạo nếp và sau khi xác nhận nhiệt độ thích hợp mới múc lên, bỏ vào trong bát của Thi Yến.
Thi Yến ngẩng đầu, và sau khi thấy Lâm Giang rút muỗng về, lúc này cô từ từ nhìn vào khuôn mặt yên tĩnh của anh.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, Lâm Giang khẽ trả lời, "Một mình tôi không thể nào ăn hết được nó."
"Cám ơn anh" Thi Yến vui vẻ trả lời và cúi đầu thưởng thức bát cơm gạo nếp thơm lừng mà Lâm Giang múc cho cô.