Thi Yến lo lắng bặm chặt môi và cô đẩy cửa mạnh hơn cả lúc trước nữa.
Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Cô không thể nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên trong nhưng cô nghe được những lời mắng nhiếc thậm tệ, âm thanh của tiếng đấm, tiếng đá chạm vào da thịt của nhau…và trong mơ hồ, còn là tiếng rên rỉ thống khổ của một ai đó.
Đó có phải là giọng nói của Lâm Giang không? Anh ấy bị thương sao? Anh ấy có ổn không vậy?
Anh ấy chỉ có một mình. Trong khi phải đối mặt với cả một băng đảng, liệu anh ấy có nắm phần thắng hay không?
Thi Yến biết rời khỏi đây là lựa chọn lý trí trong hoàn cảnh này.
Nhưng dường như có ai đó đang giữ chặt cô tại chỗ - Cô không thể động đậy được. Cô lo lắng đập cửa, điên cuồng gào thét tên của Lâm Giang và ước anh có thể trả lời để cô biết anh vẫn còn an toàn…
Nhưng bất kể cô có cố gắng thế nào thì chàng trai bên kia cánh cửa cũng không đáp lại một lời.