Thi Yến vô thức lùi lại một bước. Cô lắc đầu nguầy nguậy. "Em không thể. Những thứ này quá đắt đỏ, em không thể nhận chúng-"
"Anh là người mua những món đồ này. Nếu anh bảo được, thì tức là được!"
"Không, em thực sự không thể…" Đầu Thi Yến lắc kịch liệt như thể cô là cái trống Taiko của Nhật đang trong tay một đứa bé ham chơi.
"Vì thành ra thế này, anh nghĩ là anh phải vứt chúng đi rồi…" Vừa nói, Lâm Giang vừa cầm túi đồ giá trị trên tay bắt đầu di chuyển về nơi gần nhất có chiếc thùng rác.
Thi Yến đứng hình trong hai giây. Ngay khi Lâm Giang đưa tay ném túi vào thùng rác thì cô nhanh chóng chạy đến và giữ lấy tay áo anh.
Chẳng nói chẳng rằng, Lâm Giang quay lại nhìn cô.
Nếu mình cứ nói rằng mình không nhận chúng thì anh ấy định sẽ vứt bỏ một đống đồ giá trị như vậy ư?
Thi Yến cẩn thận đánh giá biểu hiện của Lâm Giang. Nhưng ánh nhìn nghiêm túc trên gương mặt anh như muốn nói rằng anh không hề đùa đâu.