Thi Yến nhướng mày. Dường như có một số chuyện… phức tạp hơn với những gì mà cô suy nghĩ lúc đầu.
Nói cách khác, gần đây người đó đã không thay đổi gì cả. Hoặc có lẽ, người đó đã như thế này ngay từ ban đầu, chỉ là do cô nhận ra hơi trễ mà thôi.
…
Lâm Giang bước ra khỏi phòng vệ sinh, ra hiệu cho Thi Yến và nói, "Đi thôi."
Cô gái trẻ hơi cúi đầu xuống và không đáp lại lời anh.
"Thi Yến?" Lâm Giang bối rối, gọi tên cô một lần nữa. Sau đó, anh nhìn kỹ hơn, nhận thấy một cái nhíu mày rõ là sâu ở giữa lông mày của cô. Cô dường như không biết gì về sự hiện diện của anh. Do đó, anh bước lên và đặt tay lên cái đầu nhỏ bé của cô và nhẹ nhàng vuốt tóc, "Em đang nghĩ gì vậy?"
Thi Yến theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Giang. Cô vội vã gạt bỏ những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu mình. Cô nhanh chóng vuốt lại mái tóc đã bị làm cho rối bù trong khi càu nhàu với giọng điệu không vui, "Em không nghĩ gì cả. Còn nữa, đừng có làm rối mái tóc của em."