Với suy nghĩ này trong đầu thì Lâm Giang hắng giọng và bước đến bên Thi Yến, "Sau bữa ăn này em có bận gì không?"
Thi Yến đưa mắt nhìn sang trái, rồi đưa mắt nhìn sang phải.
Không có ai ở bên cạnh cô. Có phải Lâm Giang đang nói chuyện với cô không?
Nhưng anh không gọi tên cô… Nhỡ anh thực sự nói chuyện với tài xế thì sao?
Ngốc nghếch! Tôi đang nói chuyện với em đấy. Em nhìn vào đâu?
Lâm Giang hét vào trong, hỏi một lần nữa, "Em rảnh chứ, Thi Yến?"
Thi Yến vẫn đang ngồi giữa nhìn xung quanh khi cô nghe thấy ai đó gọi tên mình. Chỉ sau đó, cô mới chắc chắn rằng Lâm Giang đang nói chuyện với mình. Cô vội vàng trả lời: "Em nghĩ vậy."
Ngay khi vừa thốt câu trả lời ra khỏi miệng theo bản năng thì cô lập tức tự vấn liệu mình có quá thật thà không.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cô nói thêm, "Có việc gì không ạ?"
Lâm Giang hắng giọng. Anh hỏi, với một chút lúng túng nghẹn lại ở họng, "Có việc… nên anh cần em giúp đỡ...."