Sau khi nói ra những điều đó, chàng trai trẻ ở phía dưới bắt đầu gảy đàn guitar lần nữa và hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
"Chúc mừng sinh nhật em. Chúc em sinh nhật vui vẻ…"
Chỉ sau khi nghe hai câu hát của chàng trai kia thì Hạ Thương Chu rốt cuộc cũng có thể tiêu hóa hết những thông tin anh ta vừa nghe thấy. "Thi Yến sao? Tôi có nghe nhầm không?"
Lục Bôn Lai cũng há hốc mồm vì kinh ngạc, "Tôi cũng nghe thấy cậu ta nhắc đến Thi Yến. Đó không phải là tên học muội bé nhỏ của chúng ta sao?"
Hạ Thương Chu tiếp tục chiêm ngưỡng cảnh tượng bên dưới. Anh nhận xét trong sự kinh sợ, "Dường như học muội bé nhỏ của chúng ta có nhiều hoa đào lắm đấy."
Lục Bôn Lai vừa định trả lời lời nhận xét của Hạ Thương Chu thì một ý nghĩ xoẹt qua đầu anh ta. Anh ta nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng lại. Chầm chậm, anh ta quay đầu nhìn Lâm Giang ở phía sau.
Chàng trai trẻ trông không có gì khác thường.