Ngay khi nói ra những lời đó xong, Lăng Nộ An đùng đùng quay lưng bỏ đi mất.
Nhìn bóng lưng cô ngày một xa thì Hạ Điền Điền hạ giọng, lẩm bẩm, "Không hiểu vì sao, mình luôn cảm thấy đã có điều gì xảy ra trong quá khứ của An An. Cô ấy thường lảng tránh, nếu không muốn nói là rất kháng cự mỗi khi chúng mình nói đến vấn đề tình cảm."
Giang Nguyệt: "Phải. Chúng mình đã thắc mắc với cậu ấy về điều đó, cậu nhớ chứ? Nhưng cậu ấy đã từ chối trả lời chúng ta, thậm chí còn phát điên lên vì nó nữa."
Cuối cùng Thi Yến cũng cạn sạch chai hồng trà của cô. Cô ngó nghiêng chiếc thùng rác gần đó rồi lên tiếng, "Nếu Nộ An không muốn nhắc đến nó, thì chúng ta cũng đừng nên tạo áp lực cho cậu ấy. Ai cũng có những thứ muốn giấu cho riêng mình và không muốn để người khác biết được. Với tư cách là bạn bè, chúng ta không nên bàn tán về những mối quan hệ của cậu ấy."
Giang Nguyệt gật gù ra hiệu đồng ý, "Ừ ừ ừ, mình đồng ý với những lời của Yến Yến."