Tuy nhiên, cô còn chưa đi được hai mét thì đã nhận ra cánh tay cô bất ngờ bị Lâm Gia bắt lấy.
"A-a-anh-" Không để Thi Yến kịp nói hết câu, Lâm Giang đã chen ngang lên tiếng trước. "Cô đến trường bằng xe đi. Tôi sẽ đi bộ."
Thi Yến ngơ ngác đứng bất động tại chỗ mất hai giây trước khi định thần lại rồi ngước đầu nhìn lên Lâm Giang.
Cậu thanh niên trẻ ấy vẫn đang mang biểu cảm khó chịu như lúc nãy, nhưng trong giọng nói của anh bây giờ đã không còn chút giận dữ hay khó chịu nào cả. Nếu cô buộc phải dùng tính từ nào đó để miêu tả lại giọng nói của anh, có lẽ chúng sẽ là … thất vọng và bất lực chăng?
Tại sao anh ấy lại dùng giọng như vậy nói chuyện với mình chứ?
Trong lúc Thi Yến còn đang ngơ ngác thì Lâm Giang đã dẫn cô về lại phía chiếc xe hơi. Anh bước tới trước mặt rồi dặn dò kỹ lưỡng người tài xế, "Đưa cô ấy đến trường an toàn. Đừng bỏ quên cái bánh trong cốp xe, hãy chắc chắn anh đã đưa nó cho cô ấy khi anh về tới nơi đấy."