Phải mất một lúc lâu sau Lâm Giang mới có thể sực nhớ ra anh muốn nói điều gì: Cô ấy quả nhiên giỏi mấy chuyện ăn uống !!
Anh là một người đàn ông mà còn kén ăn hơn cả cô, thật đúng là đáng xấu hổ mà!
Sau khi đã ăn no, Thi Yến mới để ý rằng Lâm Giang đang mải nhìn chằm chằm vào ba cái bát trống trơn trước mặt cô mà không hề đụng thìa tiếp tục ăn bát hoành thánh của anh. Tự ngẫm thấy mình chẳng làm gì sai cả, cô liền ngây thơ hỏi anh, "Anh no rồi đấy à?"
Thực ra thì tôi chưa ăn no. Chỉ là đầu tôi đang quay như chong chóng nên mới không có khẩu vị ăn uống gì cả mà thôi… Lâm Giang thầm nghĩ trong đầu mấy lời này nhưng chỉ trả lời Thi Yến một chữ "Ừm"
Một, hai, ba, bốn…Anh để thừa những sáu viên hoành thánh! Lãng phí quá đi mất! Thật đáng tiếc!
Thi Yến nhìn bát hoành thánh chưa ăn hết của Lâm Giang mà không chớp mắt, cô do dự một lúc rồi rất không đành lòng mà gọi chủ quán tới, "Ông chủ, hóa đơn ạ!"