Chiếc xe chạy vào đường cao tốc, tiếng trống và âm nhạc vui tươi phát ra từ các xe sau.
Đi xa hơn một chút, con đường bắt đầu có chút gồ ghề. Khi mấy xe sau bắt đầu vượt qua họ, cát và bụi bắn tung tóe. Thế nhưng Mộ Du Thần vẫn đang lái xe rất điêu luyện và Tịch Hạ Dạ thì đang vui vẻ ngồi ghế trước cầm máy ảnh. Cô liên tục chụp hình cảnh vật xung quanh.
"Anh, nhìn đằng kia kìa!" cô gọi anh. Mộ Du Thần quay đầu lại, trong thoáng chốc, cô lại bấm máy.
Anh mỉm cười. "Giờ em có thể nghỉ rồi đấy. Khi nào đến nơi anh sẽ gọi em. Không phải mới nãy em bảo là em muốn ngủ sao? Cảnh vật ở đó còn đẹp hơn nhiều. Em cứ để dành sức để đón ngạc nhiên đi."
Tịch Hạ Dạ gật đầu rồi cất máy ảnh đi. "Em chợp mắt chút vậy. Một tiếng nữa gọi em dậy lái cho."
"Được rồi."
Anh xoa đầu cô trước khi cô ngủ.
Đối nghịch với chuyến đi vui vẻ bên này của họ, phía bên Thành phố Z đang nổi lên một cơn bão.