Cô giáo Li bất động rồi lập tức từ chối, "Cô không cần làm vậy đâu. Tôi không thể lúc nào cũng nhận tiền của cô sau tất cả những gì cô đã làm cho chúng tôi được…"
Chưa kịp nói hết câu, Tịch Hạ Dạ đã dúi tiền vào tay cô ấy. "Cô cứ cầm lấy coi như món tiền nhỏ cho bọn trẻ."
Cô giáo Li đành bất lực thở dài. Cô không có cách nào để từ chối cả.
"Cô không định tới thăm qua bọn trẻ sao? Ít nhất tụi nhỏ cũng phải được biết cô là người đã âm thầm tài trợ cho chúng tôi suốt mấy năm qua, nên chúng sẽ học được cách biết ơn người khác khi lớn lên…"
Tịch Hạ Dạ chỉ lắc đầu khi nhìn bọn trẻ đang hết sức vui vẻ và nụ cười của cô hiện lên trên gương mặt. "Không sao đâu. Mọi đứa trẻ xứng đáng được hưởng một tuổi thơ hạnh phúc." Cô mỉm cười với Cô giáo Li trước khi rời đi.
Cô giáo Li đứng đó nhìn theo Tịch Hạ Dạ. Đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn vẫn dõi theo Tịch Hạ Dạ cho đến khi hình bóng cô xa dần.