Chapter 35 - Sự trở về chậm trễ

Khi họ ăn xong bữa tối và rời khỏi nhà hàng thì đèn dường vẫn đang chiếu sáng rực rỡ. Gió rất mạnh và rất lạnh khi bầu trời đêm hơi đượm buồn và không khí dần ẩm ướt.

Mùa xuân chắc đã đến rồi. Thành phố Z là một thành phố gần phía nam, vì vậy, mỗi năm mùa xuân đến đều có một khoảng thời tiết như thế này. Năm nay mùa xuân đến sớm hơn mọi năm. Đặc biệt, mùa này không phải là mùa mà Tịch Tâm Ý ưa thích.

Cô bất lực nhìn lên con mưa phùn bên ngoài cửa sổ xe hơi. Một lúc sau, đột nhiên Tịch Hạ Dạ quay lại nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe. Chiếc xe hoàn toàn yên tĩnh, nó yên tĩnh đến mức họ gần như có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

"Bật ít nhạc nhé" Tịch Hạ Dạ đột nhiên cất tiếng.

"Các đĩa CD nằm trong ngăn kín phía dưới đấy", Mộ Du Thần trả lời.

Tịch Hạ Dạ cúi xuống, mở ngăn kín và tình cờ chọn một đĩa nhạc. Cô bật máy nghe nhạc và đưa đĩa CD vào. Chẳng mấy chốc, tiếng hát xa xôi đã vang lên.

Bài hát rất quen thuộc. Đó là bài hát rất cổ xưa, "Chỉ có em trong tim anh" của Trang Thư Nhung.

Chầm chậm nhìn lại cái đêm mà chúng ta thuộc về nhau.

Em vẫn luôn là ánh nắng giữ cho trái tim anh ấm áp.

Nếu anh đủ ngốc nghếch để em rơi nước mắt, xin hãy ân cần và tha thứ cho anh nhé,

Ngay sau khi chia tay với em, con đường có thể rất cô đơn và dài lê thê

...

Mặc dù đã có hàng ngàn cuộc gặp gỡ lãng mạn

Trên đường về phía trước,

Mặc dù có hàng ngàn ngôi sao đêm

Sáng hơn đêm trăng sáng tối nay,

Ít nhất, hãy để chúng được tương xứng với tình cảm sâu đậm giữa đôi ta ...

...

Cô không chắc tại sao khi nghe bài hát này, mơ hồ Tịch Hạ Dạ cảm thấy một nỗi buồn không tên. Khi bài hát sắp hết, cô đột nhiên không thể giữ mình lại và đưa tay ra nhấp vào nút lặp lại.

"Tôi có thể nói cô là người hoài cổ hay không. Đó chỉ là một bài hát mà thôi, nhưng có liên quan gì đến cô đúng không?" Sau một lúc lâu giọng nói trầm của Mộ Du Thần vang lên bên cạnh. Giọng anh nghe có vẻ nhàn nhạt ấm áp như cơn gió nhẹ lướt qua bên dưới ánh đèn đường vàng mờ, có vẻ hơi chút siêu thực.

"Đây không phải là CD của anh sao?" Tịch Hạ Dạ nhẹ nhàng hỏi.

Mộ Du Thần mỉm cười mà không trả lời. Thay vào đó một ánh sáng lờ mờ phát ra trong đôi mắt im lặng đầy sao của anh.

"Cô không cảm thấy điều này có chút giống chúng ta sao?" Tịch Hạ Dạ bất ngờ nhìn anh. Một nụ cười yếu ớt thoáng qua khuôn mặt điển trai và danh giá này. Giọng nói sâu lắngi của anh trở nên rất ấm áp và mị hoặc.

"Mặc dù có hàng ngàn ngôi sao sáng hơn mặt trăng đêm nay. Ít nhất hãy để chúng được tương xứng với tình cảm sâu đậm giữa đôi ta…Anh sẽ không bao giờ coi trọng chúng bởi vì tối nay đã có em với anh…"

Giọng hát trầm thấp của anh lọt đã xuyên qua tất cả giác quan của cô và chúng khiến cô cảm thấy ấm áp cõi lòng. Cô say sưa với giọng hát ấy của anh.

Cô không ngờ anh cũng biết hát bài hát này và thậm chí hát nó rất hay nữa chứ.

Cô khẽ mím môi và mỉm cười lặng lẽ nhìn phía bên ngoài cửa sổ. Hai người họ không ai nói điều gì nhưng chiếc xe tỏa ra hơi ấm không thể tả được. Trong đêm mưa này, nó có chút gì đó huyền ảo.

Cô không chắc đã trôi qua bao lâu kể từ khi chiếc xe đi qua cổng giao thông cuối cùng và từ từ dừng lại trước một căn hộ. Lúc này đèn trong xe đã được bật lên.

Tịch Hạ Dạ lặng lẽ tháo dây an toàn ra và cô vươn ra phía sau để lấy đồ.

Cô đang định lấy điện thoại và túi xách thì nhận thấy người đàn ông đã tình cờ nhấc điện thoại của cô lên.

Anh nhìn xuống màn hình đang sáng lên và hỏi thầm, "Mật khẩu của cô là gì?"

Tịch Hạ Dạ sững sờ một lúc, tự hỏi liệu có nên mang điện thoại của mình đi hay không. Cô đấu tranh một lúc, rồi nhìn ánh mắt anh trao cho cô, cô chỉ có thể nhẹ nhàng đánh vần nó ra.

Mộ Du Thần rất nhanh mở khóa điện thoại. Những ngón tay anh nhẹ nhàng nhấp xung quanh, rồi âm thanh du dương của nhạc chuông điện thoại vang lên. Sau đó, anh tắt điện thoại và cầm nó để vào túi xách của Tịch Hạ Dạ.

Khi anh cúi xuống mở cửa xe giúp Tịch Hạ Dạ, anh bèn hỏi: "Cô ở tầng thứ mấy vậy?"

"Tầng thứ bảy" Tịch Hạ Dạ trả lời.

Mộ Du Thần gật đầu. Khi thấy mưa phùn tiếp tục rơi, anh bất ngờ xuống xe.

Trước khi Tịch Hạ Dạ có thể phản ứng, cô bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân từ bên cạnh mình. Cô nhận ra cơn mưa đã biến mất.

"Về nhà và tắm nước nóng nhé. Nghỉ ngơi sớm hơn. Hãy nhớ nghĩ về những gì tôi đề nghị. Tôi sẽ chờ câu trả lời từ cô." Giọng nói trầm ấm của Mộ Du Thần có sự kiên định không thể cưỡng lại. Anh đưa chiếc ô trong tay cho Tịch Hạ Dạ.

Tịch Hạ Dạ ngước nhìn anh không nói một lời. Cuối cùng, cô hít vào, khẽ gật đầu và nhận chiếc ô lớn màu đen trong tay anh. Cơ thể mảnh khảnh và yếu đuối của cô lướt qua anh.

Cô vừa bước được hai bước thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cô dừng bước và quay lại, đôi mắt bình thản rơi xuống người đàn ông vẫn đứng bên cạnh xe. "Anh cũng về nhà sớm hơn đi. Cho dù câu trả lời của tôi là gì, nhưng bởi vì anh đã hỏi, tôi, Tịch Hạ Dạ sẽ luôn cảm thấy biết ơn anh. Cảm ơn anh đã ở đó khi tôi ở trong tình trạng tồi tệ nhất…"

Cuối cùng, cô không nói hết câu. Tịch Hạ Dạ chỉ mỉm cười với anh trước khi xoay bước vào trong căn hộ.

Dáng người mảnh khảnh của cô nhanh chóng biến mất trong cơn mưa phùn.

Khi nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh và tao nhã dần biến mất khỏi tầm mắt, Mộ Du Thần rời đi. Gió lạnh và mưa phùn liên tục lao vào anh nhưng anh bất động một lúc lâu trước khi đưa tay vào túi để lấy bao thuốc lá. Anh thản nhiên rút một điếu thuốc ra ...

Đốt cháy nó, anh rít một hơi ...

Giữa làn sương mờ mờ rõ rệt, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng anh ho nhẹ vài lần. Cũng khá lâu sau đó anh mới vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh. Vô thức anh nhìn lên căn hộ và thấy ánh sáng ở một tầng nào đó đột nhiên được bật lên. Sau đó, anh lên xe và rời đi.