Khi cuối tuần đến, Tịch Hạ Dạ không thức dậy sớm nổi vì cô đã làm việc chăm chỉ cho đến 3 - 4 giờ sáng hôm trước, nhằm chuẩn bị và sắp xếp các chi tiết cho dự án South River. Một khi cô mà bận rộn thì liền mất dấu thời gian.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã gần trưa. Điện thoại của cô cho thấy có khá nhiều cuộc gọi nhỡ. Chúng đến từ Tố Nam, nhưng cô đã biết cô ấy gọi đến vì điều gì. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định không gọi lại.
Sau khi tắm rửa và ăn sáng xong, cô thay đồ và chuẩn bị rời khỏi nhà.
Cô ăn mặc như thường lệ trong bộ áo ngắn đen và quần dài màu đen. Ở bên ngoài, cô mặc một chiếc áo gió dài màu đen. Với mái tóc đen bóng mượt buông xuống vai, cô trông rất gầy gò và mỏng manh.
Khi cô rời khỏi nhà, thời tiết mây và gió heo may.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của ông nội cô, Tịch Ký Dương, vậy nên cô phải tới đó.
Nếu bất cứ điều gì trong ngôi nhà to lớn đó đáng giá để cô ghi nhớ dù chỉ một chút, thì đó sẽ là ông của cô.
Tịch Ký Dương yêu quý cô rất sâu đậm. Cô đã không trở lại để gặp ông trong một vài năm. Mặc dù cô biết mình không nên làm điều đó nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Có quá nhiều kỷ niệm mà cô không muốn nhớ trong khu nhà rộng lớn này.
Phải, bữa tiệc sinh nhật của Tịch Ký Dương sẽ được tổ chức trong ngôi nhà lớn đó: West Park.
West Park là nơi ở cũ của Tịch gia, chiếm một không gian rộng lớn. Đó là kiểu nhà châu Âu quý phái và xa hoa trông giống như một tòa lâu đài.
Ngay lúc này, West Park cực kỳ náo nhiệt. Có một cổng vòm tuyệt đẹp ở lối vào, một tấm thảm đỏ sang trọng trải dài từ cửa và xuyên vào Công viên phía Tây trong khi cả hai bên đều chứa đầy những giỏ hoa tuyệt đẹp.
Bên trong hội trường được trang trí hoành tráng, tất cả các loại món ăn, món tráng miệng và đồ uống được trải ra trên những chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng, lúc này chỗ ngồi ở hai bên được ngồi kín người.
Những lời chúc tốt đẹp ùa đến. Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu. Phía trước chào đón khách là Nhạc Linh Tư, Tịch Tâm Ý và những người còn lại.
"Xin chúc mừng! Cầu mong Lão gia gia thọ tỷ như sơn"
Khuôn mặt dịu dàng, ngọt ngào của Tịch Tâm Ý nở một nụ cười lịch sự khi cô nhẹ nhàng cảm ơn những vị khách đã dành những lời chúc tốt đẹp đấy.
"Thực sự cô Tịch trở nên càng ngày càng xinh đẹp. Gia đình họ Tịch thật may mắn khi có được một cô con gái xinh đẹp và tốt bụng như cô. Tôi tự hỏi ai có thể kết hôn với một người vợ đáng yêu như vậy được đây."
"Ừ, cô thậm chí còn là một người nổi tiếng trong ngành điện ảnh và truyền hình. Hãy nhìn vào sức ảnh hưởng đó! Thật ấn tượng! Thực sự cô là con gái của Thị trưởng Tịch. Cô trông thật phi thường!"
Khi họ nhìn thấy Tịch Tâm Ý chào hỏi khách, nhiều người vợ từ những gia đình giàu có đã thảo luận riêng với Nhạc Linh Tư khiến bà cảm thấy thầm tự hào bên trong.
Cô con gái này luôn là niềm tự hào và niềm vui của Nhạc Linh Tư. Con bé không chỉ thông minh và có tài năng, mà con bé còn đặc biệt hiểu ý người khác và vô cùng xinh đẹp nữa chứ!
"Tôi tự hỏi nếu không phải cô Tịch đã có bạn đời. Tôi thực sự muốn giới thiệu con trai tôi với con bé."
"Đừng nghĩ về điều đó! Tôi nghe nói rằng con bé sẽ đính hôn với CEO mới của tập đoàn Hàn thị, Hàn Nhất Phong. Giám đốc điều hành Hàn là một chàng trai tốt đấy. Tôi sợ con trai bà sẽ không có cơ hội đó ... "
"Haizz, thật đáng tiếc mà!"
Nhạc Linh Tư mỉm cười khi cô bước về phía Tịch Tâm Ý.
Trong một thời gian dài, bà đã tìm kiếm và vẫn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của Hàn Nhất Phong, vì vậy Nhạc Linh Tư đột nhiên hỏi, "Tâm Ý, Nhất Phong đâu? Tại sao thằng bé vẫn chưa ở đây?"
"Nhất Phong đã đến một lúc trước. Có lẽ anh ấy đang thảo luận điều gì đó với cha trong phòng họp. Anh ấy sẽ đến sớm với cha, nhưng trước đó, ông nội cũng gọi cha qua. Có lẽ họ hơi chậm trễ một chút đó", Tịch Tâm Ý nở nụ cười và giải thích.
"Ông của con gọi cha con qua hả?" Nhạc Linh Tư hơi ngạc nhiên.
"Vâng, thưa mẹ, trước tiên hãy tiếp đãi các vị khách nào. Con sẽ lên tầng trên để xem."
Sau đó, với một nụ cười, cô quay lại bước lên cầu thang bên cạnh.
Ngay lúc này, trên con đường tráng xi măng rộng dẫn đến lối vào phía sau của West Park, một chiếc Volkswagen Passat màu đen đã tăng tốc tiến vào.
Tịch Hạ Dạ dừng xe và lấy món quà bên cạnh cô trước khi nhanh chóng xuống xe. Cô đi về phía lối vào phía sau và chuẩn bị bấm chuông thì bất ngờ, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông trung niên hơi mũm mĩm bước ra. Khi thấy Tịch Hạ Dạ, ông ta bất ngờ sững sờ.
"Ôi trời!"
Tiếng nói của ông vang to lên đầy kinh ngạc. "Tại sao con trở lại vậy?"
Khi cô nghe thấy tiếng, Tịch Hạ Dạ lập tức khẽ cau mày. Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Cô rõ ràng nhớ rằng người này là quản gia của West Park, Gia Phú, người đã làm việc ở West Park trong một vài năm. Hồi đó, ông ta là cấp dưới của Đặng Văn Ôn.
Khi thấy Tịch Hạ Dạ đang kỳ quái nhìn ông, Gia Phú dường như đã nhận ra điều gì đó và mỉm cười có chút gượng gạo. "Tôi xin lỗi, thưa cô chủ. Ý tôi là côi đã không ở nhà trong một thời gian dài. Tôi ngỡ cô sẽ không trở lại vào ngày sinh nhật của ông . Trong vài năm qua, cô đã…"
Tịch Hạ Dạ hờ hững nhìn anh trước khi bước vào và nói lạnh lùng, "Tôi đã làm phiền ông rồi, ông Gia."
Gia Phú đột nhiên nhớ ra điều gì đó và quay lại để bắt kịp Tịch Hạ Dạ. "Thưa cô, tôi nhớ ra rồi. Lão Phu nhân nói nếu tôi thấy cô trở về, tôi nên gọi cô đến thư phòng của bà ấy. Bà ấy có chuyện cần bàn với cô!"
"Không có gì để nói giữa bà áy và tôi cả. Nếu có bất cứ điều gì, hãy để bà ấy chọn Tịch Tâm Ý," cô nói điều đó với thái độ thờ ơ, rồi bước vào biệt thự.
Lý do cô tới ngày hôm nay rất đơn giản. Cô chỉ muốn nhìn thấy ông nội, tặng quà, rồi rời đi. Cô không có tâm trạng tham gia bữa tiệc của họ. Ngoài ra, dựa vào những gì cô biết, toàn bộ bữa tiệc này có lẽ cũng không phải là mong muốn của ông nội. Ông nội luôn là một người rất đơn giản và chân chất. Dường như một bữa tiệc thế này không phải là ý tưởng của ông ấy.
Có lẽ Tịch Mộ Sơn và vào những người khác đã đứng đằng sau nó.
Tuy nhiên, Tịch Hạ Dạ nghĩ thầm tất cả những việc này đều không liên quan gì đến cô nữa.