Ở Slington bão tuyết liên tục một tuần, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, khắp nơi bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày, chân giẫm lên sẽ phát ra âm thanh lèo xèo.
Buổi tối thứ sáu, Kỷ Lăng Nhiễm làm thêm ở quán bar, bởi vì bão tuyết quá lớn, nên giao thông gần như bị tê liệt. Cô đành phải đi bộ đến quán bar làm thêm.
Lúc đến đó đã hơn 8 giờ. Cô đẩy cửa bước vào, bỗng nhiên hơi nóng phả vào mặt. Bên trong đang phát một bản nhạc mang phong cách điền viên, tiết tấu rất chậm.
"Ran, em đến rồi à."
Người đàn ông gọi cô là một người da trắng, cao lớn tuấn tú, trông rất trẻ tuổi, anh ta cũng là nhân viên làm thêm trong quán, tên là Feer.
Kỷ Lăng Nhiễm cởi áo khoác ngoài dày cộm ra: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không sao cả, chỉ muộn 10 phút thôi." Feer là người bản xứ, giọng nói mang chút khẩu âm địa phương, "Em đã hết cảm chưa?"
"Đỡ nhiều rồi."
Feer đưa hóa đơn phục vụ cho cô: "Vậy ở đây giao cho em đấy, tôi về đây."
"Vâng."