Toi rồi, cho dù với trí nhớ cường đại bây giờ của hắn cũng chỉ nhớ không tới một phần ba bản "Thánh Nhân Tu Thân Phú" này mà thôi.
Sau khi thời gian năm phút kết thúc, hắn lại phải nợ môn, không biết bài thi của Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc ở bàn bên cạnh có còn hay không nhỉ?
Nếu như bài thi của Tô Văn Khúc không còn nữa thì đến lúc đó hắn phải làm sao đây?
Vĩnh viễn lặp lại vòng tuần hoàn trong không gian này sao?
Đáng sợ quá!
Lúc này, giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên:
"Chép lại toàn bộ 'Thánh Nhân Tu Thân Phú', thời gian năm phút."
Trên bàn của Tống Thư Hàng cũng đồng thời có thêm một tờ giấy trắng, tờ giấy thi cũ thì bị gấp vào, đẩy đến góc bàn để không cản trở hắn viết lại từ đầu.
Nếu như không thể viết hết "Thánh Nhân Tu Thân Phú" ra, thì hắn sẽ bị nhốt trong phòng tối vô thời hạn mất.