Bởi vì Thư Hàng mặc một bộ du hành vũ trụ cồng kềnh, nên động tác lau nước mắt cho Diệp Tư của hắn trở nên cực kì vụng về, vì thế hắn lại càng cẩn thận từng ly từng tí, mỗi ngón tay đều cực kì dịu dàng.
Trong chớp mắt lúc nãy, khí tức mà hắn cảm ứng được trên người Diệp sư tỷ chính là của Tôn Giả thất phẩm, thậm chí… đó là lực áp bách còn cường đại hơn cả Tôn Giả thất phẩm nữa.
Tuy rằng chỉ vẻn vẹn một cái nháy mắt, nhưng Tống Thư Hàng ở chung với Bạch Tôn Giả lâu đến vậy, đương nhiên đã quen thuộc với những khí tức, uy áp đến từ cấp bậc Tôn Giả trở lên.
Không thể nào sai được.
Vì sao khí tức cấp bậc Tôn Giả trở lên lại đột ngột xuất hiện trên người Diệp sư tỷ?
Nhưng nhìn thấy Diệp sư tỷ lệ rơi đầy mặt thế này, Tống Thư Hàng tạm đè ép sự tò mò của mình xuống đáy lòng.
"Cảm ơn ngươi, Thư Hàng."
Diệp sư tỷ bắt lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình của Tống Thư Hàng, giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nấc nghẹn ngào: