Thông Nương rất muốn mình bị cận thị, thế thì cô sẽ không nhìn thấy mấy ký tự trên điện thoại di động của Tống Thư Hàng, cũng sẽ không bị dọa cho trắng nhợt cả mặt.
Hơn nữa… tiện tay ngắt cái mầm là ý gì? Tưởng cô là rau hẹ thật à? Tưởng ngắt mầm xong tưới tí tro rơm lên là lại mọc chắc? Mầm hành của cô rất khó mọc, đã thế ngắt nó khác gì ngắt đầu cô cơ chứ? Đó là việc tàn nhẫn đến mức nào hả?
Thông Nương ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tống Thư Hàng.
"…" Tống Thư Hàng: "Cô đọc được rồi à?"
Thông Nương gật đầu.
Đồng thời cô cũng nhanh chóng suy nghĩ. Chuyện liên quan đến mầm hành và đời hành hạnh phúc, cô nhất định phải nghĩ cách mà tự cứu lấy mình thôi.
Bây giờ không lẽ lại phải để "Hai trăm bản lĩnh cần có để có thể ngoan cường sống sót của yêu tinh" lên sàn à?