"Gì cơ?"
Nghe thấy Vũ Nhu Tử nói thế, Tống Thư Hàng vội vàng cúi đầu xuống nhìn ngực của mình… sau đó, hắn nhìn thấy từ ngực của mình có một bản thu nhỏ trong suốt của "mình" đang chui ra.
Mặt mày giống như đúc, ngay cả quả đầu trọc lóc và quần áo trên người cũng giống hệt như mình. Hơn nữa, trên quần áo của Tống Thư Hàng thu nhỏ cũng bị vấy máu.
Đây hoàn toàn là Tống Thư Hàng bị thu nhỏ lại theo tỷ lệ!
"Ơ?"
Chính bản thân của Tống Thư Hàng cũng giật mình. Mẹ nó, đây là gì thế này?
Hắn vô thúc giơ tay chạm vào Tống Thư Hàng thu nhỏ trong suốt kia.
Ngón tay của hắn thuận lợi chạm lên đầu của Tống Thư Hàng thu nhỏ kia, trên tay truyền tới cảm giác lạnh buốt, như thể chạm vào đầu của mấy con búp bê vậy.
Ngay sau đó, trên đầu của Tống Thư Hàng lập tức truyền tới cảm giác đau đớn như bị ngươi ta dùng tay chọt.
Cộng hưởng cảm quan à?
"Ủa ủa ủa?"