"Thư Hàng, khúc huyết cốt này tặng cho ngươi. Đừng có mà xem thường nó nhé, đồ lấy được từ người của Thiên Ma nhất định là tinh phẩm. Các đạo hữu trong nhóm không thèm giữ nó thì ngươi giữ nó đi."
Bạch Tôn Giả ném khúc huyết cốt đó cho Tống Thư Hàng:
"Còn nữa, nó trông có vẻ rất cứng đấy, đợi sau này nếu ngươi có nuôi chó thì cũng có thể lấy ra cho nó mài răng."
Bạch Tôn Giả không có hứng thú gì với cái thứ đồ kỳ lạ này. Hơn nữa, nếu nói đến thu thập bảo vật thì bảo khố của Bạch Tôn Giả đã nhiều bảo vật tới mức chính bản thân hắn cũng không nhớ nổi nữa. Thậm chí, đến bảo khố của những tông môn lớn trong tu chân giới cũng không lớn bằng bảo khố của Bạch Tôn Giả nữa.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nhận lấy khúc huyết cốt nọ, đây là bảo vật trên người Huyết Ma đấy, làm sao có thể lấy ra cho chó mài răng cơ chứ!
…
Đánh Huyết Ma xong rồi, bảo vật cũng chia xong rồi.