Bốp!
Đậu Đậu cảm giác mắt nổ đầy đom đóm... Đầu nó đâm vào trên một tầng phòng hộ, mà cái tầng phòng hộ này thì vô cùng rắn chắc, quả nhiên không hổ là cấp bậc Tôn Giả. Đậu Đậu còn tưởng rằng đầu mình mới vừa đâm thẳng vào một tấm kim loại luôn ấy chứ, đau thấy gâu gâu luôn.
Trên người nó, tiểu hòa thượng cố giữ chặt bệnh nhân Sở Sở rất kịp thời, không để cô bị thương nặng hơn.
Đậu Đậu nhảy bật lên độn quang của Lưu Tinh kiếm lần nữa, nó nói với vẻ mặt sầu não:
"Tiêu rồi, Bạch Tôn Giả bố trí phòng ngự chung quanh phi kiếm, chúng ta không thể ra ngoài được rồi."
Tống Thư Hàng: "..."
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn hỏi:
"Nếu không thì chúng ta thử tấn công Bạch tiền bối một cái xem sao nhé? Ta nghĩ dù cho hắn đang bế quan, nhưng vừa cảm giác được sát khí thì Bạch tiền bối nhất định sẽ tỉnh lại theo bản năng thôi!"
"Ha ha. Gâu, nếu muốn chết thì ngươi cứ tự chết một mình đi, đừng kéo theo cả bản gâu gâu."