Đa số sinh vật đáng yêu nhất là khi còn nhỏ. Con người cũng không ngoại lệ, mà bé Bạch chính là một ví dụ điển hình.
"Bạch... Love..." Tạo Hóa Tiên Tử hai tay nâng má, đắm chìm trong nét cười dễ thương của bé Bạch.
Mỹ nhân rắn công đức nhìn bé Bạch cũng không nhịn được mà réo rắt cất lời: "Tiểu Bạch... Chờ tóc ngươi dài…"
"Dừng lại! Tiên tử mau dừng lại! Ta còn chưa muốn chết, ta còn trẻ, ta còn chưa kịp lấy vợ sinh con… ta muốn sống tiếp!" Tống Thư Hàng dùng giọng nói to nhất của mình để cắt ngang câu thoại chết người của mỹ nhân rắn công đức.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ lúc la lúc lắc. Gần đây tên nhóc Tống Thư Hàng này khát khao được sống quá, làm cô cảm thấy không quen lắm.
Mỹ nhân rắn công đức giật nẩy mình, đọc nốt câu thoại còn dang dở: "… đến eo..."
Tống Thư Hàng tuyệt vọng: "Ựa, ta tiêu rồi."
Vũ Nhu Tử da đen ngu mặt ra: "???"