Chư Thiên Vạn Giới chìm vào bóng tối vĩnh hằng, chỉ có ánh sáng công đức trên đỉnh đầu Bất Hủ Giả vẫn chói lọi, trở thành ánh quang minh cuối cùng của thế gian.
Xung quanh đạo nhân bất hủ không gian đang sụp đổ, thời gian tựa hồ cũng đã mất đi khái niệm và hóa thành những dòng chảy hỗn loạn. Nhưng dù là không gian sụp đổ hay thời gian hỗn loạn đều không ảnh hưởng gì đến hắn.
Ánh mắt Tống Thư Hàng bất giác bị hấp dẫn, cứ dính chặt lên người đạo nhân bất hủ, không sao rời đi được.
[Đây không phải là nhập mộng.] Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên hiểu rõ.
Lần này hắn không nhập vào cuộc đời của bất cứ sinh linh nào. Hắn thuần túy lấy góc độ đứng ngoài quan sát, dùng phương thức xem phim để nhìn cảnh tượng chư thiên vạn giới tuyệt diệt đang phát sinh trước mắt.
Trước mắt hắn, Bất Hủ Giả chậm rãi bước đi giữa chư thiên vạn giới ngập đầy bóng tối.