Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tống Thư Hàng chính là có phải Thánh Nhân nhớ nhung thành bệnh, cảm ứng được khí tức từ đồ vật của Vân Tước Tử tiền bối nên mới bất giác nhào tới như vậy hay không?
Nhưng ngay sau đó thì hắn phủ nhận suy nghĩ này.
Vì hành động của con mắt Thánh Nhân hoàn toàn không giống "nổi hứng nhất thời". Bất luận là pháp thuật để lại trong mắt từ khi còn sống hay việc con mắt bất chấp tất cả nhào tới cái hộp đều chứng tỏ Thánh Nhân đã chuẩn bị từ lâu.
Không phải Thánh Nhân dự đoán được việc đại lão quả cầu béo sẽ cướp đi khúc xương bất hủ từ khi chưa ngã xuống, mà là dường như Thánh Nhân đã có đề phòng với việc "Vân Tước Tử sẽ mất khúc xương bất hủ".