Tống Thư Hàng vừa hỏi xong thì vẻ mặt của Vũ Nhu Tử đã cứng đờ ra. Sau đó cô nàng tủi thân ngồi xổm một chỗ, ngón tay chọc lấy chọc để xuống sàn nhà, mỗi lần chọc lại thủng ra một cái lỗ.
Bụp bụp bụp... Chỉ trong nháy mắt, trên sàn nhà đã có mười cái lỗ nhỏ sâu cạn không đều. Tống Thư Hàng ở tầng hai, sàn nhà làm bằng gỗ.
Đúng lúc này, tộc trưởng già về hưu một nửa, cả ngày nhàn nhã chơi rong của phân bộ lạc Long Huyết tộc bước vào nhà. Thấy cảnh nảy, ông cụ xót hết cả ruột. Ngôi nhà mà Tống Thư Hàng tiên sinh đang ở này vừa mới xây được có mấy ngày thôi, thế mà xem ra sắp phải đổi cái nền mới rồi.
Nhìn thấy Vũ Nhu Tử tủi thân như thế, Tống Thư Hàng hơi sững ra.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vũ Nhu Tử tỏ vẻ thất vọng đến mức này.
Tính tình Vũ Nhu Tử lạc quan sáng sủa, dù thi thoảng cũng hơi rầu lòng như khi mù đường chẳng hạn, nhưng những phiền não nho nhỏ trong cuộc sống ấy còn lâu mới khiến cô bị đả kích đến mức thất vọng thế kia.