Long văn tàng hình, long văn biết mang thai, long văn nhỏ tới mức không nhìn thấy gì gì đó đều không tồn tại.
"Bạch tiền bối, thiên phú tu luyện của ta bình thường thật, nhưng tuyệt đối không kém đến mức này chứ? Tệ đến độ không có long văn nào thì quá đáng lắm luôn á."
Tống Thư Hàng xoa huyệt Thái Dương.
Hắn vốn còn tưởng rằng ít nhất mình cũng phải có một đạo long văn để làm vốn gốc.
Không ngờ cuối cùng quần đùi cũng không có, đến khi bóc tách triệt để thì hắn chẳng có long văn nào hết.
"Hụt hẫng không? Nhói tim không?"
Bạch tiền bối two hỏi.
Tống Thư Hàng cười khổ:
"Thiên phú tu luyện của ta thực sự nát đến thế ư?"
Chẳng lẽ là do hắn thăng cấp quá nhanh, khiến ông trời đố kỵ anh tài?
"Hay là vì kim đan của ngươi bị biến dị, nên khiến cho long văn của ngươi khó ngưng tụ gấp mấy lần bình thường nhỉ?"