Đạo Tử tiền bối lấy được cung điện này từ đâu thế?
Mùi hôi thối bên trong đến từ viễn cổ, nó xuyên qua thời không, tràn ngập hơi thở của năm tháng.
"Đây là cung điện gì thế?"
Tống Thư Hàng nhìn cung điện tráng lệ, bịt mũi lại.
Dứt lời, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ.
Đây không phải là một mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ đấy chứ?
Hắn đã từng tiếp xúc với rất nhiều mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, vì thế sau khi quan sát tỉ mỉ cung điện này, hắn lập tức cảm ứng được hơi thở của mảnh vỡ thuộc Thiên Đình viễn cổ từ nó.
Nho môn, mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, mùi hôi thối.
Đây chắc không phải là hố phân tự hoại của Thú Thần Bộ mà Hằng Hỏa Chân Quân đã nói đấy chứ?
Đạo Tử vẫn cười ngốc nghếch:
"Ừm, ta tới Nho môn chuyển nó đi đấy, mấy mảnh vỡ khác mọi người không cho ta chuyển, chỉ có cái này là mang đi đâu cũng được. Cung điện này to quá, ta vất vả lắm mới chuyển được nó qua đây đấy."