Lúc ăn sáng, An Quý Xuyên dẫn Tô Tô xuống tầng. Sau khi cô bé tỉnh dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo tất cả đều do một tay anh ta lo liệu. Việc chăm sóc con nhỏ đối với anh ta mà nói chả phải việc gì to tát.
Mọi người bắt đầu chào hỏi rồi ngồi xuống bàn ăn. An Quý Xuyên nhìn về phía Tiết Nhã Đình ở đối diện, thấy cô ta cứ cúi đầu không thèm nhìn anh ta lấy một cái, thì nhoẻn miệng cười.
"Dina, tối qua ngủ không ngon à?"
"Tôi... ổn."
Tiết Nhã Đình nghe thấy giọng An Quý Xuyên mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta một chút, thầm mắng anh ta không nói sợ người ta tưởng câm à?
Nhớ đến giấc mơ khó nói tối qua, Tiết Nhã Đình cảm thấy không ổn, cô luôn cảm giác như mình đã làm việc gì trái với lương tâm.
An Quý Xuyên không nói gì thêm, từ đầu tới cuối chỉ cười mỉm, vui vẻ ăn sáng chuẩn bị đưa Tô Tô đi học.
Vốn có tài xế lái xe nhưng An Quý Xuyên bảo tài xế xuống xe, anh ta muốn tự lái.