Hứa Hi Ngôn đi tới bên giường, cầm bàn tay gầy guộc của ông nội, trong lòng không kìm nén được bi thương.
"Ngôn Ngôn..."
Có thể ông cụ Hứa hồi quang phản chiếu*, giờ phút này đầu óc rất tỉnh táo, lập tức nhận ra cháu gái của mình.
(*) Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời
"Ông nội, cháu Ngôn Ngôn đây, cháu tới thăm ông đây."
Hứa Hi Ngôn nức nở nói.
"Ông nội sắp đi rồi..." Ông cụ mở miệng nói.
"Không đâu, sẽ không đâu ông nội, ông chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi. Ngôn Ngôn còn chưa báo hiếu cho ông mà!"
"Ông nội có cháu gái ngoan như cháu, chết cũng có thể nhắm mắt. Ông nội không yên tâm nhất là cháu. Nếu như ông nội đi rồi, cháu cũng đừng quay về nhà họ Hứa nữa, đi tìm cha ruột của cháu, tìm cậu ta... cậu ta..."
Ông cụ Hứa nói tới đây thì đã trút hơi thở cuối cùng, cánh tay và đầu rũ xuống, ra đi mãi mãi.