"Được rồi, được rồi, đều đã qua rồi, anh không cần nhớ tới nữa. Giờ chẳng phải chúng ta đều rất ổn sao, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hứa Hi Ngôn an ủi anh. Đợi anh thả cô ra rồi, cô nói: "Anh mau dậy rửa mặt đi, em đã nấu đồ ăn xong rồi đấy!"
Hoắc Vân Thâm cảm thấy người mình nhớp nháp, ướt đẫm mồ hôi lạnh nên khá khó chịu: "Anh muốn đi tắm rửa gội đầu."
"Tắm thì được nhưng gội đầu thì không. Trên đầu anh có vết thương, không thể để dính nước được."
Cô biết anh thích sạch sẽ, mỗi ngày phải tắm ít nhất một hai lần, giờ mà không cho anh tắm chắc chắn anh sẽ rất khó chịu.
Nhưng giờ Hứa Hi Ngôn đang chịu trách nhiệm chăm sóc nên nhất định phải trông chừng anh thật kỹ, không thể để anh muốn làm gì thì làm.
"Nhưng mà khó chịu lắm."
Mới có một đêm mà Hoắc Vân Thâm đã không thể chịu được rồi.
"Khó chịu cũng phải cố mà chịu!"
Hứa Hi Ngôn ra lệnh, trong nháy mắt đã nhập vai một cô vợ cực kỳ bá đạo.
"Vợ dữ quá đi!"