Hứa Hi Ngôn muốn đá văng hắn ra, nhưng lại bị Mặc Ngự Thiên kẹp lấy chân, hai tay cũng bị cố định lại, khiến cô không cách nào trốn thoát.
Cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn đầy căm hận.
Cô thà rằng đi chết cùng Hoắc Vân Thâm, cũng không muốn nương tựa vào hắn.
Mặc Ngự Thiên không buông tay, ngược lại cúi thấp đầu, làm chuyện mà hắn vẫn luôn muốn làm.
Hắn muốn hôn cô.
Phát hiện môi người đàn ông đang tấn công tới, Hứa Hi Ngôn theo bản năng nghiêng đầu, nụ hôn kia rơi trên cổ cô.
Lúc này Hứa Hi Ngôn đã hoảng sợ đến cực điểm.
Thấy sự chống cự của cô, Mặc Ngự Thiên không cưỡng ép cô nữa. Lúc đôi môi quét qua vành tai của Hứa Hi Ngôn, hắn cố chấp nói: "Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi."
Nháy mắt sau đó, hắn buông lỏng cô.
Hứa Hi Ngôn được thả. Sau khi tự do, cô hoảng hốt tông cửa xông ra ngoài.
Cô chạy một mạch đến thang máy, đi vào, vịn vào thành thang máy mà thở dốc từng hơi.