Hứa Hi Ngôn thật sự khâm phục bản lĩnh đổi trắng thay đen của cô ta.
Thẩm Mộng Viện không chịu yếu thế: "Sao anh ấy lại có ý đồ gì với cô được? Tông Hạo là một người đàn ông chung thủy, luôn chung tình với tôi."
"Ha ha, mấy lời nói dóc này chỉ có thể để cô tự lừa mình thôi. Cô nghĩ bên cạnh anh ta chỉ có mình cô thôi hả? Cô ngây thơ quá rồi! Còn cho rằng anh ta chung tình với mình? Tự tin từ đâu ra vậy?"
Sắc mặt Thẩm Mộng Viện đen kịt: "Cô chính là không muốn nhìn thấy người khác tốt đẹp. Chính vì hôm đó tôi đánh trợ lý của cô mà cô ôm hận trong lòng đợi thời cơ để báo thù. Cô hãm hại Tông Hạo chính là để chặn tiền đồ của tôi."
Hứa Hi Ngôn cười càng rực rỡ hơn: "Cô muốn nghĩ thế nào cũng được! Lý Tông Hạo làm gì thì chỉ có chính anh ta rõ nhất, tin rằng pháp luật sẽ không dung tha cho anh ta đâu. Tôi chỉ tặng các người một câu, người đê tiện thì trời ắt sẽ phạt."