Cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, đầu Hứa Hi Ngôn như đặt trong hố bom vậy. Cô cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá, bèn cắn mạnh lên tay hắn một cái.
"Ôi... Hư quá..."
Lý Tông Hạo thấy đau nên rút tay lại. Hứa Hi Ngôn nhân lúc hắn lơ là lấy hết sức đẩy hắn ra mới thoát được.
Cô hoảng hốt lật người nhảy xuống giường, tay nắm lấy cây đèn bàn để phòng thân.
Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô không ngừng hít thở, còn chưa kết kinh hoàng.
Cô chĩa cái đèn về phía hắn, tức giận hỏi: "Lý Tông Hạo, sao anh vào đây được?"
Lý Tông Hạo ung dung đứng dậy, nhìn cô chằm chằm rồi cười: "Đương nhiên là dùng thẻ phòng mở cửa vào rồi."
"Nửa đêm đột nhập vào phòng riêng của người khác, chuyện bỉ ổi như vậy mà anh cũng làm được sao?"
Hứa Hi Ngôn căm giận truy hỏi.