Chân mày Hứa Hi Ngôn không khỏi nhíu lại, cảm thấy cách làm của ngài Lý này có gì đó kỳ lạ.
Vốn dĩ chuyện đã giải quyết xong, chuyển phòng cho cô coi như là đã xin lỗi, cô cũng đã nhận. Nhưng bây giờ Lý Tông Hạo lại đưa cơm, hơn nữa đãi ngộ giống hệt với Thẩm Mộng Viện, chẳng phải là đang gây chuyện sao?
Thẩm Mộng Viện nhỏ mọn đó liệu có thể làm như không nhìn thấy không?
Nhân viên đưa cơm đưa đồ đến xong thì rời đi.
Lúc này, Hoàng Quốc Cường thay mặt cho toàn bộ đoàn phim cảm ơn Lý Tông Hạo, lúc quay về lại nhìn Hứa Hi Ngôn đầy ẩn ý.
Đại khái là đang hỏi cô, sao cô lại dây dưa với hắn vậy, nếu để cho Hoắc Vân Thâm biết thì thế nào?
Hứa Hi Ngôn nhún nhún vai, vẻ vô tội.
Ngược lại, Thẩm Mộng Viện ở đối diện đã nhận ra. Cô ta có vẻ khó tin, hỏi Lý Tông Hạo: "Tông Hạo, sao anh lại đưa cơm cho đoàn bọn họ?"
"Người đến thì cũng là khách. Bọn họ đường xa tới, ở khách sạn của anh, anh chỉ làm tròn bổn phận của người chủ thôi."