"Được! Bà gọi điện bảo người ta đổi bàn mới đi! Đúng rồi, phòng của Ngôn Ngôn đã dọn dẹp hết chưa?" Hứa Tấn Sơn hỏi.
Tô Nhụy vừa cười vừa nói: "Đã dọn dẹp xong từ sớm rồi! Ngôn Ngôn muốn ở nhà bao lâu cũng được!"
Hứa Hi Ngôn không thể tiếp tục nghe Tô Nhụy trước mặt một đằng sau lưng một nẻo nữa. Côđanh mặt nói với Hứa Tấn Sơn: "Tôi chỉ hỏi một câu, mấy người định sắp xếp cho ông nội tôi thế nào!?"
Hứa Tấn Sơn ngẩn người: "Cái gì?"
Nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Hứa Tấn Sơn, côđoán ngay được rằng ông ta không biết tình hình của ông nội. Thế nên cô liền kể hết mọi chuyện ra, sau đóđợi ông ta quyết định.
Sau khi Hứa Tấn Sơn nghe xong thì có vẻ không vui lắm, quay lại hỏi Tô Nhụy: "Tôi không cóở nhà nên bàđối xử với ba tôi như vậy sao?"
Tô Nhụy lập tức kêu oan, đồng thời nói ra nguyên nhân bất đắc dĩ mà mình phải nhốt ông cụ lại.