Không biết từ khi nào, Hoắc Vân Thâm đã tiến đến ôm eo cô từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai cô và hỏi: "Lại nhớ con gái rồi sao?"
"Dạ. Em vừa nói chuyện với con bé xong."
"Lúc ở với anh, người em nên nghĩ tới chỉ nên là mình anh mà thôi!"
Hoắc Vân Thâm xoay cô lại rồi ôm cô vào lòng.
Anh vừa tắm xong, mùi thơm dịu nhẹ len lỏi vào mũi Hứa Hi Ngôn khiến lòng cô thấy thật bình an. Cô áp sát vào lòng anh, khẽ cười: "Không phải chứ? Lẽ nào anh ghen với cả con gái mình sao?"
Bây giờ cô đã phát hiện ra tính chiếm hữu của anh vô cùng mạnh mẽ. Lúc ở bên cạnh anh, cô căn bản không thể nào có thời gian để nghĩ đến việc gì khác.
"Anh ghen đấy thì sao nào?"
Hoắc Vân Thâm nói một cách hùng hồn, đồng thời dùng hành động chứng minh rằng một khi anh đã muốn thì cô chỉ được nghĩ tới mình anh mà thôi.
"Này này này... Không phải anh muốn làm luôn ở lan can đấy chứ..."
"Những nơi chưa thử qua anh đều muốn thử!"