Lê Nhược Sơ phát hiện có một người đàn ông muốn đánh lén Cảnh Hi từ sau lưng, liền vội vàng nhặt một cây gậy trên mặt đất, đập mạnh lên gáy đối phương.
Có lẽ do cô đánh chưa đủ mạnh nên người nọ bị đánh đau nhưng cũng chưa đến nỗi ngất đi. Gã bực bội, xoay người lại, phát hiện mình bị Lê Nhược Sơ đánh lén.
Gã nhào tới, chỉ hai ba động tác đã khống chế được cô.
"Cảnh Hi... Ưm ưm ưm..."
Hứa Hi Ngôn vừa nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, phát hiện Lê Nhược Sơ đã bị rơi vào tay đối phương. Cô mất cảnh giác, cũng bị đạp một cái, sau đó bị mấy người đàn ông khóa chặt tay chân lại.
Bây giờ các cô đều bị bắt, nhưng chờ mãi mà quân cứu viện còn chưa tới, phải làm thế nào đây?
"Không ngờ cũng biết khoa tay múa chân một chút đó, nhỉ?"
Gã đàn ông mặt sẹo nâng cằm Hứa Hi Ngôn lên. Cô phun luôn một miếng nước bọt vào mặt gã rồi nghiêng đầu, hất tay của gã ra.
"Bốp…"