Sau khi người đàn ông rời khỏi phòng, hai cô gái lại nằm xuống. Nhưng trải qua một phen sợ hãi vừa rồi, lúc này hai người đều đã tỉnh ngủ.
Hai người trò chuyện đến tận tờ mờ sáng mới lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Hứa Hi Ngôn dậy đúng giờ, hôm nay cô còn rất nhiều cảnh quay, không thể tới muộn.
Thấy Lê Nhược Sơ còn đang ngủ bù, cô không đánh thức mà để cô ấy ngủ thêm một lát.
Chuẩn bị xong, Hứa Hi Ngôn cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi. Vừa ra khỏi cửa, cô đã bị cảnh tượng bên ngoài dọa cho kinh sợ.
Ước chừng có khoảng mười mấy người giúp việc mặc đồng phục giống nhau đứng thành hai hàng hai bên, thấy Hứa Hi Ngôn đi ra, tất cả đều cúi đầu chào cô: "Chào buổi sáng, cô Cảnh..."
Giọng nói to như chuông đã dọa Hứa Hi Ngôn suýt chút nữa làm rơi túi.
"Ơ... xin, xin chào..."
Hứa Hi Ngôn ổn định lại tâm tình, lúng túng chào hỏi.