Hứa Hi Ngôn cảm ơn cậu ta rồi mở chiếc hộp ra xem. Bên trong hộp là một vật tròn tròn được gói trong miếng vải thô màu trắng, cầm lên cảm giác hơi nong nóng.
Ngoài ra, cô còn nhìn thấy một tờ giấy note dưới đáy hộp, trên đó viết: "Trứng gà mới luộc, có thể tan máu bầm giảm sung."
Không ghi tên cũng không ký tên nhưng Hứa Hi Ngôn vừa nhìn đã biết đó là nét chữ của Hoắc Vân Thâm.
Nét chữ của anh cứng cáp, vô cùng đẹp, giống hệt như con người của anh vậy.
Khóe miệng Hứa Hi Ngôn khẽ cong lên, trong lòng thật ấm áp. Càng ngày cô càng cảm thấy Hoắc Vân Thâm vô cùng ấm áp, vô cùng chu đáo. Cô sắp không tự chủđược mà yêu anh mất rồi, phải làm sao đây?
Hứa Hi Ngôn lăn trứng gàđược bọc vải trên má bị sưng đỏ, sau đó tiện thểăn luôn quả trứng gà luộc này.
Côăn xong liền gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Thâm: "Trứng gà rất cóích, cũng rất là ngon. Cảm ơn."